Cạn tinh với em người yêu xôi thịt vú bự bím bót

Cạn tinh với em người yêu xôi thịt vú bự bím bót

Cạn tinh với em người yêu xôi thịt vú bự bím bót

Cô nhớ rõ từng chi tiết – ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần phòng khám, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, chiếc bàn khám bọc da màu xanh đậm bóng loáng dưới ánh sáng, và bàn tay Nam, thô ráp nhưng ấm nóng, luồn qua lớp quần lót mỏng manh của cô. Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên, hòa quyện với tiếng gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo hơi ẩm se sắt của mùa đông sắp đến. Thư ngồi co ro trên chiếc sofa bọc vải màu xám, đôi chân trần co lên, bàn tay thon gầy ôm chặt chiếc gối ôm cũ kỹ mà cô thường dựa vào mỗi khi lòng bất an. Thư dừng lại, cách hắn vài mét, đôi tay siết chặt tay cầm xe nôi, giọng cứng nhưng run run: “Anh Nam, anh muốn gì? Mình ghét hắn, mình không muốn,” nhưng cơ thể không nghe lời, như một lời nhắc nhở rằng cô chưa thoát khỏi bóng ma ấy. Hoàng nhíu mày, cúi xuống nhặt lên, nhìn cô, giọng trầm: “Ai nhắn vậy, em?”

Thư lắp bắp, đôi tay siết chặt gối đến trắng khớp, “Dạ, không… không biết, chắc tin rác thôi,” nhưng ánh mắt hoảng loạn của cô không giấu được. Thấy Thư, hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy toan tính, “Thư, em tới rồi, tốt lắm, anh tưởng em không dám.” Hắn đứng dậy, bước tới, đôi giày da bóng loáng đạp lên lá khô phát ra tiếng “rộp rộp” khô khốc.