Bón tinh cho mẹ kế mỗi khi mẹ lên cơn nứng

Bón tinh cho mẹ kế mỗi khi mẹ lên cơn nứng

Bón tinh cho mẹ kế mỗi khi mẹ lên cơn nứng

Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. “Anh có bản sao clip, đẹp hơn ảnh này nhiều, em thấy sao?” Hắn cười khẩy, giọng trầm đầy đe dọa. Chiếc áo sơ mi dài tay màu be cô mặc đã nhàu nhĩ, những nếp gấp lộn xộn chạy dọc thân áo như minh chứng cho một đêm dài trằn trọc không ngủ. Mình ghét hắn, mình không muốn,” nhưng cơ thể không nghe lời, như một lời nhắc nhở rằng cô chưa thoát khỏi bóng ma ấy. Mình ghét hắn, mình không muốn,” nhưng cơ thể không nghe lời, như một lời nhắc nhở rằng cô chưa thoát khỏi bóng ma ấy. Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng. Cô nhớ rõ từng chi tiết – ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần phòng khám, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, chiếc bàn khám bọc da màu xanh đậm bóng loáng dưới ánh sáng, và bàn tay Nam, thô ráp nhưng ấm nóng, luồn qua lớp quần lót mỏng manh của cô. Mái tóc đen nhánh, vốn óng mượt, giờ rối bù xõa xuống vai, vài sợi dính vào gò má ướt át vì những giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Hoàng nhíu mày, cúi xuống nhặt lên, nhìn cô, giọng trầm: “Ai nhắn vậy, em?”

Thư lắp bắp, đôi tay siết chặt gối đến trắng khớp, “Dạ, không… không biết, chắc tin rác thôi,” nhưng ánh mắt hoảng loạn của cô không giấu được.